Sư thầy Thích Chân Quang nổi lên trong dư luận như một hiện tượng đặc biệt. Sư thầy tự do đi mọi nơi giảng những điều mà khó nhà sư nào dám giảng, thầy giảng về kinh tế CNXH, về quan hệ quốc tế, về lịch sử...
Thầy gọi Trung Quốc là anh, Việt Nam là em...em phải lễ phép với anh. Chỉ có Lý Thường Kiệt là hỗn dám đem quân đánh Trung Quốc. Thầy giảng đúng lúc người dân Việt Nam đang sục sôi muốn phản đối mạnh mẽ hành động xâm lược của Trung Quốc.
Một điều rất lạ là việc tuyên truyền tôn giáo được chế độ kiểm soát rất ngặt, nhưng đối với Chân Quang thì dường như ông ta không hề bị rào cản nào của ban tôn giáo, an ninh tôn giáo, ban tuyên giáo trung ương. Ông ta có thể đi khắp nơi và tụ tập mọi người nghe ông ta diễn thuyết những câu chuyện luôn gắn liền với đời sống chính trị, nhưng ở hàm ý ca ngợi chế độ CSVN.
Một người tu hành có tiếng như Thích Chân Quang nhận mình là cháu của chủ tịch Hồ Chí Minh, việc này là lớn. Nhưng dường như các cấp chính quyền đều làm ngơ, không khẳng định và cũng không ai phản bác. Đó cũng là một việc lạ.
Liệu một nhà sư bình thường có thể đi giảng và ăn nói như vậy được không.? Chắc chắn là không.
Vậy Thích Chân Quang là ai mà được như vậy?
Câu chuyện không biết bắt đầu từ đâu, từ Nguyễn Sinh Nhậm hay Hồ Sĩ Tạo. Ta bắt đầu câu chuyện từ ông phó bảng Nguyễn Sinh Sắc thân sinh của ông Nguyễn Sinh Coong ( mà bây giờ được gọi là chủ tịch Hồ Chí Minh)
Ông Sắc đi thi hội hai lần đều hỏng, ông được Hồ Sĩ Tạo vận động ( như ta nói bây giờ là lo lót ) cho làm chức quan thừa thiện bộ Lễ ở kinh thành. Được một thời gian, quan đồng liêu cáo giác ông Sắc thi hội hai lần đều trượt, dòng giống không ra gì. Bố ông Sắc là ông Nhậm chỉ là một người dân tương đối khá giả ở làng Sen, lấy vợ kế trẻ là một con hát có tên là Hà Thị Hy.
Ngày ấy con hát ở chốn lầu xanh bị miệt thị trong mắt xã hôi phong kiến.
Bố là một người dân làng khá giả, mẹ là vợ lẽ xuất thân từ một con hát. Nguyễn Sinh Sắc bị các quan trong triều chê bai, chất vấn lý lịch.
Ông Hồ Sĩ Tạo thấy không ổn, bèn xin cho Sắc đi làm quan tri huyện Bình Khê, Tây Giang, Tây Sơn, Bình Định. Đấy là một nơi heo hút thời bấy giờ, chỉ có người dân tộc ở và rừng sâu , núi thẳm. Sự giúp đỡ tận tình của ông Hồ Sĩ Tạo là một điều khó hiểu,
Sự thật thì ông Hồ Sĩ Tạo và bà Hà Thị Hy mẹ ông Sắc trước kia có tình cảm với nhau, nhưng không lấy được nhau. Còn chuyện bà Hy có thai với ông Tạo, rồi ông Nhâm đang goá vợ đứng ta nhận giùm là tác giả bào thai thì còn chưa có chứng cứ xác thực. Nhưng thái độ quan tâm của ông Hồ Sĩ Tạo với Nguyễn Sinh Sắc như con đẻ, và việc Nguyễn Ái Quốc sau này nhận họ là Hồ Chí Minh khiến người ta nghĩ rằng ông Sắc là con ông Hồ Sĩ Tạo nhiều hơn.
Trở lại chuyện ông Sắc đang ở chốn phồn hoa vì bị dèm pha lý lịch mà phải lên tận nơi đìu hiu, hút gió là một cực hình. Ông Sắc chán đời, uống rượu say rồi đánh chết người. Bị kiên lên triều đình, may nhờ thế lực ông Hồ Sĩ Tạo nên chỉ bị cách chức quan thành dân thường.
Ông Sắc đi lang thang các tỉnh miền Nam làm nghề bốc thuốc, dịch và dạy chữ Nho. Bởi lang thang thế ông tiếp xúc được nhiều người. Lịch sử đảng CSVN nói ông Sắc gặp người này, người kia, tổ chức này, tổ chức kia có thể là thật. Nhưng lịch sử cũng không ghi ông gặp để làm gì, bàn gì. Chẳng qua nghề ngỗng của ông liên quan chữ nghĩa viết thuê, dịch thuê hồi ấy thì có thể gặp ai đó tình cờ kiểu qua đường mà thôi.
Ông Sắc lang thang đến Sa Đéc rồi định cư đổi thành họ Vương làm nghề bốc thuốc, lấy một người vợ trẻ hơn cả Nguyễn Tất Thành, người vợ trẻ này tên là Mai và sinh ra một người con đặt tên là Vương Chí Nghĩa.
Sư thầy Thích Chân Quang tên thật là Vương Tấn Việt, sư thầy nhận mình là con của ông Vương Chí Nghĩa. Tức sư thầy gọi Hồ Chí Minh bằng bác. Sư thầy có về Nghệ An ở nhà thờ họ Hồ để xác nhận điều này và nhận tên mình là Hồ Chí Việt.
Thích Chân Quang bắt đầu nổi danh và tác yêu tác quái khi Nông Đức Mạnh làm tổng bí thư.
Khi Mạnh Mượt làm Tổng Bí Thư, Thích Chân Quang làm mình làm mẩy, bịa đặt ra nhiều chuyện về ông nội Sắc và bố Vương Chí Nghĩa. Mạnh Mượt sợ mất uy tín, bèn cùng con trai là Nông Đức Tuấn bay vào Nam gặp Thích Chân Quang để thương lượng. Sau đó Mạnh Mượt về thỉnh các ý kiến đai ca như Lê Đức Anh, Đỗ Mười về thân thế của Thích Chân Quang.
Được sự đồng ý của các đại ca, Mạnh Mượt đưa thằng em họ Thích Chân Quang sang Tàu học cách dùng Phật Giáo giúp ích cho chế độ cộng sản. Con đường của Thích Chân Quang từ đấy bắt đầu lên hương. Học xong ở Tầu về, Thích Chân Quang chiếm đoạt trọn chùa Phật Quang, lộng hàng đàn áp hàng chục sư sãi ở chùa này phải chịu sự áp đặt của Thích Chân Quang.
Khi chùa Bái Đính của nhóm Xuân Trường sắp làm xong. Một đề nghị từ phía Trung Quốc đưa Thích Chân Quang vào trung ương Phật Giáo Việt Nam và làm trụ trì chùa Bái Đính. Để dần dần nhồi sọ các Phật Tử miền Bắc theo định hướng.
Nhưng đại gia Xuân Trường không phải là loại người dễ bảo, ông ta đã có sắp đặt trước cho người thân thiện với mình hơn về trụ trì Bái Đính. Một số uỷ viên BCT thời ấy (chưa thể nêu tên) cũng đồng tình với kế hoạch của Xuân Trường. Lúc đó thế của Mạnh Mượt cũng đang giảm sút, nên nỗ lực đưa Thích Chân Quang về chùa Bái Đĩnh bất thành.
Bây giờ khi thấy Nguyễn Phú Trọng đã có chiều hướng ngả theo Tàu qua những văn kiện đã ký. Thích Chân Quang lại muốn làm mình, làm mẩy để một lần nữa được cưng chiều như thời Mạnh Mượt.
Đến đây thì chúng ta hiểu, vì sao Thích Chân Quang lộng ngôn, lộng hành làm những điều tác quái, nói những điều xảo trá vô luân mà không hề bị làm sao. Thậm chí khi dư luận lên án Thích Chân Quang ngay lập tức báo công an, dư luận viên ùn ùn vào cuộc bênh vực y. Mang trong mình dòng máu của Nguyễn Sinh Sắc, cháu của Hồ Chí Minh...lại được những thế lực từ phương Bắc đỡ đầu. Thích Chân Quang lộng hành ngang ngược như vậy có gì phải ngại ai.
Nhưng nếu những hành động của Thích Chân Quang chỉ là giận dỗi, làm bừa để Bộ Chính Trị phải quan tâm đưa y vào hàng ngũ lãnh đạo giáo hội Phật Giáo Việt Nam, cho y trụ trì những chùa lớn nhất nhì đất nước. Để thoả mãn tham vọng của cá nhân y. Điều ấy chỉ là đại hoạ của riêng Phật Giáo Việt Nam mà thôi.
Còn nếu y là con bài cuả Trung Quốc, nhằm khuấy động gây bất ổn xã hội Việt Nam, đó mới là điều đáng sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét